Thị trường quần áo may sẵn: Sự cạnh tranh của các thương hiệu Việt- Phần 2
Điều dễ nhận thấy, ở các hãng thời trang Việt còn non trẻ này, điểm chung là họ biết khai thác ngách riêng mà các hãng thời trang nước ngoài ít để ý hoặc không khai thác. Đó là dòng sản phẩm phù hợp văn hóa thời trang Á Đông, cao cấp nhưng không quá đắt tiền. Tuy nhiên, nếu để ý, rất dễ để nhận ra cho dù quy mô ra sao thì các hãng thời trang Việt đều phải lấy một cái tên “Tây” để phát triển thương hiệu. An Phước được xem là DN tiên phong trong lĩnh vực nhượng quyền thương hiệu với thương vụ lừng danh với Pierre Cardin vào năm 1997. Khi mới xuất hiện, Pierre Cardin của An Phước đã gần như nổi bật giữa các mặt hàng may mặc của Việt Nam và không thua kém các nhãn hàng hiệu nước ngoài.
Cũng chọn cách nhận nhượng quyền, năm 2007, “đầu tàu” của ngành dệt may là TCty May Việt Tiến đã nhận nhượng quyền hai thương hiệu thời trang mang phong cách Ý với giá 36.000 USD/năm là San Sciaro (Tập đoàn Perry Ellis International) và Manhattan (Tập đoàn Perry Ellis International Europe - Mỹ); Còn May Nhà Bè cũng nhận nhượng quyền hàng loạt thương hiệu thời trang có tiếng, như Osca dela, Renta, Aoyama, Ann Taylor, Calvin Klein…)...
Cty CP Thời trang Kowil Việt Nam (thuộc tập đoàn Phú Thái) thì chọn một cách khác, không nhận nhượng quyền mà “Tây” hóa tên gọi các dòng sản phẩm thời trang với các thương hiệu tên tuổi trong nước và quốc tế như Winny, Owen, Wonnerful, Fila, Dunlop...Ngay bản thân TCty may Hưng Yên, mặc dù sản phẩm và mẫu mã là của may Hưng Yên, nhưng khi XK sang các thị trường nước ngoài, may Hưng Yên vẫn phải nhượng quyền thương hiệu, lấy tên tuổi nước ngoài...Nói như thể để thấy rằng VN vẫn chưa có được một ngành công nghiệp thời trang VN thực sự phát triển độc lập và chuyên nghiệp. Ngay cả như tập đoàn Dệt may VN, lẽ ra là đơn vị đi đầu của ngành dệt may, Vinatex phải có một trung tâm thời trang hay một Viện mẫu mang tầm cỡ khu vực nhưng hiện cũng chưa hình thành. Mặc dù Viện mẫu thời trang FADIN là một thành viên của Vinatex nhưng thực ra cũng không đóng góp được nhiều cho lĩnh vực thời trang.
Trong lúc chờ đợi, các thương hiệu Việt vẫn đang phải tự mình dò dẫm bước đi cho sự tồn tại của chính mình. Cũng không thể trách họ trong việc lấy tên tuổi nước ngoài để phát triển bởi đó là tiếng gọi của thị trường. Chỉ biết rằng, với những gì đã và đang làm, cùng với tầm nhìn như: “Trở thành Cty thời trang hàng đầu Việt nam về xu hướng, thương hiệu và doanh thu. Đến năm 2020 có mặt trên toàn thế giới” như Elise hay khẳng định chỗ đứng trên thị trường thời trang công sở nữ Việt Nam của Eva de eva... cũng đủ để thấy nỗ lực của các thương hiệu Việt trong cuộc trường chinh không ít cam go.
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: