Kế toán khấu hao tài sản cố định trong kế toán Mỹ (phần 1)
Khấu hao: Theo thời gian, các tài sản cố định như máy móc thiết bị, nhà xưởng, cải tạo đất đai… sẽ giảm khả năng hoạt động và hao mòn giá trị sử dụng. Việc ghi chép và phân bổ định kỳ giá trị hao mòn của tài sản cố định vào chi phí (expense) được gọi là trích khấu hao cho tài sản cố định đó. Trừ đất đai là tài sản có thời gian sử dụng vô hạn định doanh nghiệp không tính khấu hao, các tài sản còn lại đều phải tính khấu hao.
Để tính khấu hao, kế toán phải biết các thông tin sau nhằm xác định giá trị trích khấu hao trong từng kỳ.
NGUYÊN GIÁ (COST): Nguyên giá là chi phí ban đầu để có tài sản cố định, chi phí này được xác định theo hướng dẫn trong phần đầu chương này. Nguyên giá bao gồm giá mua thực tế phải trả cho tài sản cố định đó (giá ghi trên hóa đơn trừ đi các khoản giảm giá, chiết khấu mua hàng nếu có), các chi phí vận chuyển, bốc dỡ, lắp đặt, chạy thử, các khoản lãi vay đầu tư cho TSCĐ, các khoản thuế và lệ phí (nếu có).
THỜI GIAN SỬ DỤNG CỦA TSCĐ (USEFUL LIFE): Thời gian sử dụng của tài sản phải được doanh nghiệp ước tính vào thời điểm tài sản được đưa vào sử dụng. Thời gian sử dụng dự tính của tài sản có thể tham khảo theo các hướng dẫn của các hiệp hội công nghiệp thương mại hoặc của cơ quan Internal Revenue Service nhằm mục đích lập báo cáo tài chính. Tuy nhiên, trên thực tế, với cùng một loại tài sản tương tự nhau, các công ty có quy định về thời gian sử dụng dài ngắn khác nhau.
GIÁ TRỊ THU HỒI ƯỚC TÍNH CỦA TÀI SẢN CỐ ĐỊNH (RESIDUAL VALUE): (giá trị còn thừa lại của tài sản (the scrap value): là phần giá trị còn thừa không tính khấu hao của tài sản cố định (residual value), phần giá trị này cũng phải được doanh nghiệp dự tính vào thời điểm tài sản được đưa vào sử dụng. Giá trị thu hồi ước tính (residual value) còn được gọi là scrap value, đây là số tiền doanh nghiệp kỳ vọng có thể thu về khi bán tài sản sau khi tài sản đã được sử dụng. Phần giá trị còn thừa này không được tính khấu hao vì người ta quan niệm rằng phần giá trị này sẽ được doanh nghiệp thu lại khi thanh lý tài sản. Nếu doanh nghiệp dự tính rằng tài sản không có giá trị thu hồi ước tính hay nói cách khác giá trị thu hồi ước tính của tài sản bằng 0 điều đó có nghĩa là khi tài sản được khấu hao xong, doanh nghiệp sẽ coi tài sản đó chẳng còn giá trị gì cả.
Chênh lệch giữa Nguyên giá (Cost) và Giá trị thu hồi ước tính (Residual value) của tài sản cố định được gọi là Giá trị/Chi phí tính khấu hao của tài sản cố định (asset’s depreciable cost). Giá trị tính khấu hao (hay Chi phí tính khấu hao) sẽ được phân bổ vào chi phí khấu hao (depreciation expense) trong suốt thời gian sử dụng của tài sản cố định. Nếu tài sản cố định không có giá trị thu hồi ước tính (residual value = 0) điều này có nghĩa là toàn bộ Nguyên giá tài sản cố định sẽ được phân bổ hết vào chi phí khấu hao (depreciation expense) trong suốt thời gian sử dụng.
Theo phương pháp khấu hao này, chi phí khấu hao trong các kỳ luôn bằng nhau.
Mức khấu hao hằng năm=(Nguyên giá – Giá trị thu hồi ước tính) = Giá trị tính khấu hao
Thời gian sử dụng của TSCĐ (theo năm) Thời gian sử dụng của TSCĐ
Ví dụ:
Một chiếc xe hơi trị giá $25,000 có thời gian sử dụng dự kiến là 5 năm, giá trị thu hồi ước tính sau khi sử dụng là $5,000.
Giá trị tính khấu hao = Nguyên giá – Giá trị thu hồi ước tính = 25,000 – 5,000 = $20,000
Chi phí khấu hao hàng năm = Giá trị tính khấu hao/Thời gian sử dụng = $20,000 / 5 năm = $4,000 / năm
Lưu ý: Phương pháp khấu hao này có ưu điểm là việc tính toán đơn giản, mức khấu hao của TSCĐ được phân bổ đều đặn trong các năm sử dụng TSCĐ và không gây ra sự đột biến trong giá thành sản phẩm hàng năm. Nói cách khác, khi doanh thu được tạo ra từ việc sử dụng tài sản cố định là giống nhau trong các năm thì phương pháp khấu hao đường thẳng giúp chi phí khấu hao phù hợp với doanh thu. Tuy nhiên, phương pháp này có nhược điểm là trong nhiều trường hợp không thu hồi vốn kịp thời do không tính hết được sự hao mòn vô hình của TSCĐ.
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: