CÂU CHUYỆN VỀ TẤM HỘ CHIẾU MALTA (Phần 1)
Cuối tháng 9/2014, chương trình Bản tin tài chính của Đài truyền hình Việt Nam giới thiệu một phóng sự về việc chính phủ Malta bán hộ chiếu của quốc gia này cho những người nước ngoài có nhu cầu nhập tịch vào Malta. Cụ thể, người dân thuộc các quốc gia không phải thành viên của Liên minh châu Âu có thể có được quốc tịch Malta nếu chấp nhận bỏ vốn đầu tư 1.15 triệu euro hay 1.57 triệu đô la Mĩ (gần 35 tỉ đồng) vào đảo quốc Địa Trung Hải nhỏ bé này.
Chính sách này tỏ ra rất hấp dẫn đối với người nước ngoài bởi vì Malta là một quốc gia thành viên của Liên minh châu Âu. Trở thành công dân của Malta thì cũng đồng nghĩa với việc trở thành công dân của Liên minh châu Âu mới. Nói cách khác, cách làm của chính phủ Malta tạo ra một lối đi hợp pháp cho những người giàu có từ các quốc gia ngoài Liên minh châu Âu có nhu cầu được thụ hưởng những phúc lợi xã hội của Liên minh châu Âu chỉ từ việc trở thành công dân một nước nhỏ bé như Malta.
Tuy nhiên, gần như ngay lập tức, Ủy ban châu Âu (European Commission) đã tạo sức ép để chính phủ Malta phải thay đổi chính sách “đặc biệt” này. Theo đó, Ủy ban châu Âu yêu cầu chính phủ Malta phải thêm vào một điều kiện đối với tiêu chuẩn xin nhập quốc tịch Malta, đó là phải cư trú ít nhất một năm ở Malta trước khi trở thành công dân của quốc gia này. Trước sức ép này, chính phủ Malta đã có những nhượng bộ nhất định. (BBC, 2014)
Câu chuyện về tấm hộ chiếu Malta cho chúng ta thấy, ngoài những giải pháp mang tính vĩ mô, để giải quyết khủng hoảng nợ công của Liên minh châu Âu vẫn còn một giải pháp đơn giản nhưng hiệu quả đó là chính phủ sẽ bán đi những lợi ích vô hình mà quốc gia mình có để đổi lại một khoản tiền lớn cho ngân sách quốc gia, mà trong trường hợp này đó là quốc tịch và những quyền lợi liên quan đến quốc tịch. Cũng cần phải nói thêm rằng, Malta không phải là quốc gia thành viên duy nhất của Liên minh châu Âu áp dụng chính sách này. Ngoài Malta còn có Tây Ban Nha, Italia với những mức giá bán hộ chiếu khác nhau tùy thuộc vào “đẳng cấp” của từng nước.
Mặc dù ai cũng có thể thấy được rủi ro của việc bán quốc tịch đó là khả năng các tổ chức tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia sẽ dễ dàng rửa tiền để có được tấm hộ chiếu của Liên minh châu Âu, sau đó sẽ thoát khỏi việc dẫn độ và/hoặc án tử hình đối với các quốc gia còn áp dụng án tử hình, tuy nhiên, khoản lợi nhuận lớn vẫn tỏ ra hết sức hấp dân.
Liệu đây có phải là một cách làm hay mà Việt Nam có thể học tập để xử lý các vấn đề tương tự của Việt Nam? Chính sách này có thể khả thi ở Việt Nam hay không? Nếu Việt Nam muốn áp dụng chính sách tương tự, mức giá bán tấm hộ chiếu Việt Nam sẽ là bao nhiêu? Để trả lời các câu hỏi này, trước hết chúng ta cần phải xem xét việc trở thành công dân Việt Nam có hấp dẫn trong mắt người nước ngoài hay không.
(còn nữa)
TRẦN TUẤN ĐẠT, LLM. | 2014
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: