Phương pháp đo lường sự nghèo đói
Cục điều tra dân số cho thấy tỷ lệ hộ nghèo chiếm khoảng 15% dân số trong năm vừa qua, con số này tương đương với năm 2011 và cao hơn 2,5% so với năm 2007, năm mà kinh tế Mỹ rơi vào suy thoái.
Những nhà phê bình đặt câu hỏi: làm thế nào để đo lường xem người dân đã chi bao nhiêu tiền cho thực phẩm vào những năm 1960 – bỏ qua hoàn toàn ảnh hưởng của các chương trình xóa đói giảm nghèo của chính phủ - và con số này có liên quan đến số tiền chi cho thực phẩm ngày nay không?
Tất nhiên, những con số về chi phí đã chi cho thực phẩm trong số liệu là đúng. Nhưng hoàn toàn sai khi cho rằng có một vài người Mỹ nghèo hơn so với con số chính thức được đưa ra hay nghèo đói đã được cải thiện nhiều theo thời gian.
Hiện nay, một số cách đo lường tinh vi đã được đưa vào tính toán các chương trình chính phủ như chương trình chăm sóc trẻ em và chi phí cho y tế, thì số liệu thống kê chính thức cho thẩy tỷ lệ hộ nghèo đã thực sự tăng trong 3 năm qua.
Cuộc tranh luận về cách thức đo lường điểm thiểu thốn xoay quanh việc trả lời 3 câu hỏi: Nghèo đói là gì? Chúng ta đo lường cái gì cho sự nghèo đói? Việc đo lường của chúng ta có đúng hay không?
Trong những năm 1960, khi lần đầu tiênchính phủ đưa ra khái niệm về sự nghèo đói, cho rằng bạn là người nghèo khi bạn phải chi nhiều hơn 1/3 thu nhập của bạn cho chế độ ăn uống tối thiểu có thể chấp nhận được. Đơn giản, nó có nghĩa là người Mỹ đã dành một phần lớn thu nhập của họ cho thực phẩm và một phần ít hơn rất nhiều vào những thứ khác như chăm sóc sức khoẻ.
Nhưng đây không phải là cách duy nhất để đo lường sự nghèo đói. Các quốc gia tiên tiến khác có những cách đo lường hoàn toàn khác. Ví dụ, ở Châu Âu rất ít nước đo chuẩn nghèo theo nghĩa của người Mỹ mà họ dựa vào thu nhập tối thiểu để tránh sự khó khăn trong đo lường.
Với đo lường này, ít bất bình đẳng hơn so với Mỹ, họ đo lường điểm thiếu thốn trên cơ sở vị trí tương đối của người dân: người nghèo là những người kiếm được ít hơn một nửa thu nhập của một công dân điển hình ở điển giữa của phân phối thu nhập.
Timothy M Smeeding, người đứng đầu Viện nghiên cứu về nghèo đói tại Đại học Wisconsin, cho biết “Họ nghĩ về sự cô lập xã hội và văn hoá nghèo đói”. “Nếu bạn nhận được nhiều hơn từ mức trung bình, bạn sẽ lấy được sự cô lập của xã hội” .
Với cách đo lường này, Mỹ đã không có một cái nhìn tốt: từ năm 1995 đến năm 2010, tỷ lệ nghèo đói tăng từ 16,7% lên đến 17,4% . Và tỷ lệ hộ nghèo cao hơn so với bất kỳ quốc gia phát triểnkhác.
Trên thực tế, so sánh hai cách thức đo lường cho thấy khái niệm nghèo đói ở Mỹ là khác biệt so với những nước còn lại trên thế giới như thế nào. Trong đầu những năm 1960, chuẩn nghèo là khoảng nửa thu nhập bình quân, nhưng khi thu nhập đã tăng lên, mức nghèo vẫn không thay đổi: ngày nay, chuẩn nghèo là khoảng 30% thu nhập bình quân.
Cục điều tra dân số thìkhông chấp nhận khái niệm nghèo đói của châu Âu. Tuy nhiên, nó thừa nhận rằng, ngân sách dành cho thực phẩm là một dấu hiệu của nghèo đói,khi người Mỹ chi một phần nhỏ hơn nhiều ngân sách cho thực phẩm và một phần nhiều hơn cho chi phí chăm sóc trẻ em và y tế.
Cách đo lường nghèo đói chính thức không đề cập đến ảnh hưởng của thuế thu nhập và không đưa tình trạng nhà ở và chi phí nhà ở vào tính toán và cũng không tính có bao nhiêu người sống trong một hộ gia đình và tổng thu nhập là bao nhiêu.
Trong năm 2009, điều tra dân số đã cố gắng để sửa chữa tất cả những thiếu sót kể trên. Kể từ đó nó đãsử dụng tất cả những con số này để cho ra chương trình đo lường nghèo đói bổ sung. Phiên bản năm2012 đã được phát hành vào tháng 11.
Những thay đổi làm nên sự khác biệt lớn trong thành phần nghèo đói. Theo chương trình đo lường nghèo đói bổ sung, có một vài đứa trẻ ít nghèo hơn bằng việc sử dụng tỷ giá chính thức – hầu hết chúng được hưởng lợi từ chương trình chống nghèo đói của chính phủ. Và có nhiều người gìa nghèo hơn.
Nhưng có lẽ tác động thú vị nhất của phương pháp đo lường mới là sau khi thêm tất cả các biến số mới, chúng ta thậm chí còn nghèo hơn khi đo lường sự nghèo đói thông qua chi phí cho thực phẩm. Trong năm 2012, các biện pháp bổ sung đưa tỷ lệ người nghèo ở 16,1 phần trăm - khá hơn một chút so với tỷ giá chính thức là 15 phần trăm .
Biên dịch: Lê Thị Khánh Ly
Dịch từ tạp chí The New York Times, ngày 21/9/2013
Link:http://economix.blogs.nytimes.com/2013/09/20/the-measure-of-our-poverty/?ref=economy&_r=0
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: